Lại c̣n một chuyện nữa để nhớ Tám
Vân:
Tám Vân bị quỷ
ám trên sân khấu!
Nguyễn Phương
Đầu năm 1954, thời kỳ
chiến tranh Việt Pháp đang hồi gay cấn nhứt,
Ban Trị Sự Ḥa Hảo ở Cái Vồn (Chọ Bà) mua dàn của đoàn hát Việt
Kịch Năm Châu về hát để gây quỷ cho chánh
quyền địa phương. Anh Tám Vân hát thế
tất cả những vai tuồng của anh Năm Châu khi
đoàn đến diễn ở Chợ Bà Cái Vồn.
Lệ thường trong gánh hát th́ người thế vai
cho đào kép chánh đều được hưởng
những tiện nghi dành cho vai tuồng đó hay cho đào
kép đó. Ví dụ: Trong tuồng những ǵ cần
thiết để diễn xuất mà đào kép chánh
trước quen dùng để hát tuồng đó th́ kép
thế vai cũng được cung cấp y như
vậy.
Đêm hát tuồng Gió Ngược Chiều
xảy ra tai nạn nghề nghiệp cho kép thế
tuồng Tám Vân.
Chuyện tuồng: Tám Vân thủ vai Duy
Bạt, gia nhân của quận công Gia Lữ Tế, vốn
là một gả giang hồ có tài thao lược, có tài
thuyết phục người khác. Quận công Gia Lữ
Tế âm mưu, tạo cho gả giang hồ Duy Bạt có
một địa vị mới và một cái tên mới
thuộc gịng quư tộc như gả: Duy Bạt trở
thành quận công Gia Lữ Sanh.
Gia Lữ Tế buộc Duy Bạt dùng tên
tước giả quận công Gia Lữ Sanh để chinh
phục hoàng hậu Mă Nhi Nương Bửu để
rồi sau đó Gia Lữ Tế vạch trần thân
phận tôi đ̣i của Gia Lữ Sanh tức là Duy Bạt
để làm nhục Hoàng Hậu v́ Hoàng Hậu đă
từ chối t́nh yêu của hắn ta.
Diễn đến lớp Gia Lữ Sanh (Duy Bạt) chun ống ḷ
sưởi vô pḥng của Gia Lữ Tế, Duy Bạt
đang đói, thấy có mâm rượu thịt bày sẳn
trên bàn, ḷng mừng khắp khởi. Lớp nầy Duy
Bạt (Tám Vân) diễn tả cái háo ăn, đói khát
của một tên đày tớ ăn vụn vắng
chủ nhà rất là hay, làm cho khán giả cười
từng chặp,… từng
chặp. V́ chủ trương của anh Năm Châu là sân
khấu phải “ Thật “ và “Đẹp”, nên trong ḷ
sưởi phải để sẳn một bao bột
phấn đen để khi Duy Bạt rớt xuống ḷ
sưởi nghe một cái rầm th́ bụi than đen bay
mịt mù như bụi trong ḷ sưởi văng ra. Trên bàn
phải có một chai rượu chát đỏ (c̣n nửa chai như đang
được uống dở chừng), một dĩa có
hai cái đùi gà, nỉa, muổng để Duy Bạt ăn
uống thật, tạo những trận cười cho
khán giả và diễn tả v́ quá đói, ăn nhanh và
mắc nghẹn v́ nuốt không trôi cái âm mưu của Gia
Lữ Tế bày ra để hại Hoàng Hậu.
Nếu đoàn hát diễn ở một
địa điểm nào khác th́ chắc là chuyện “tai
nạn nghề nghiệp” của Tám Vân không xảy ra,
nhưng diễn ở Chợ Bà th́ không một ai trong
đoàn hát có thể lường trước được
một trở ngại bất ngờ đă khiến cho toàn
đoàn phải lận đận lao đao.
Sở dĩ có cái tên “Chợ Bà“ v́ chợ
nầy do bà Thiếu Tướng một sao Năm Lửa
bỏ tiền ra xây cất. Toàn thể dân chúng ở xă
nầy đều ăn chay trường nên ở Chợ
Bà không bao giờ có người bán thịt heo, thịt gà
hay cá, tôm. Trong thôn xóm không có ai nuôi heo, gà. Cá tôm dưới
sông rạch có nhiều ê hề nhưng không ai thèm đi câu
hay lưới bắt. Ngày đoàn hát mới dọn đến,
chị Đầm (thân mẫu của nghệ sĩ Nam Hùng)
chịu trách nhiệm nấu cơm hội cho đoàn hát,
khi đi chợ, chị Đầm hỏi mua thịt cá,
đă bị xếp chợ và cảnh sát phạt v́
đến Chợ Bà mà không tuân theo luật lệ của
địa phương. Ban Trị Sự Ḥa Hảo ở
Cái Vồn (người
mua dàn hát) cảnh cáo: ”Nếu trong
đoàn hát có ai ăn mặn, giết gà vịt hay cá tôm th́
người đó sẽ bị đánh mười côn.
Đoàn hát phải đóng tiền phạt và bị
đuổi ra khỏi địa phương.”
V́ vậy tất cả nghệ sĩ
của đoàn hát phải ăn chay nhưng diễn
tuồng Gió Ngược Chiều th́ phải có hai cái đùi
gà rô ti cho Duy Bạt (Tám Vân) diễn trong lớp vô nhà
của Gia Lữ Tế. Anh Văn Lâu đóng vai Gia Lữ
Tế và Tám Vân trong vai Duy Bạt yêu cầu người
phụ trách đồ giữa phải lo cho có hai cái đùi
gà thật để diễn đúng như phong cách diễn
tuồng Thật và Đẹp của anh Năm Châu chủ
trương. Tám Vân nói riêng với tôi:” Mấy ỗng cấm ăn mặn, tôi sẽ ăn
hai cái đùi gà trước mặt mấy ỗng chơi.
Làm đúng theo yêu cầu của tuồng hát chớ không
phải vi phạm lịnh cấm của địa
phương.”
Muốn có hai cái đùi gà rôti thật
để hát nên anh Hai Màn (xếp dàn cảnh) giao cho anh Gia chuyên viên âm
thanh đi qua Cần Thơ mua v́ sẳn dịp anh Gia có
chuyện phải đi qua chợ Cần Thơ.
Từ Chợ Bà Cái Vồn muốn qua
chợ Cần Thơ phải đi bằng đ̣, qua con
sông lớn Hậu Giang. 9 giờ sáng có một chuyến
đ̣ từ Chợ Bà qua chợ Cần Thơ và 6 giờ
chiều mới có chuyến đ̣ từ Cần Thơ
trở về Chợ Bà. Nhiều diễn viên cũng theo
đ̣ đi chợ Cần Thơ để ăn cơm
tiệm, ăn mặn, chớ ăn chay, tối đói
bụng không đủ sức để hát. V́ chỉ có
một chuyến đ̣ sáng đi chiều về nên anh
chị em qua chợ Cần Thơ, sau khi ăn cơm xong,
có người đi coi hát bóng, có người đi
xuống bến sông Cần Thơ nhậu lai rai.
Anh Gia cơm nước xong xuôi, mua hai
đùi gà rôti, gói lá chuối, để trong bao cà ṛn, xách ṭn
ten đi kiếm chổ “phê” vài “cặp “ lấy sức
để tối làm việc.
Đ̣ chiều ít khách, anh Gia xuống đ̣,
kiếm một góc trong khoan đ̣ để ngủ gà
ngủ gật, cái bao cà ṛn đựng hai cái đùi gà rô ti
bỏ lăn lóc dưới chân. V́ muốn chờ thêm khách
nên chủ đ̣ cho đ̣ chạy trễ hơn nửa
giờ, măi đến gần tám giờ tối đ̣
mới về tới Chợ Bà. Các diễn viên phải mau
mau vẻ mặt, sắm tuồng. Các anh dàn cảnh cũng
gấp rút lo phần việc của ḿnh. Anh Gia xách cái bao cà
ṛn có hai cái đùi gà rôti đi thật nhanh vô hậu
trường, để dưới đất, sát hai
tấm phông cảnh, đề pḥng mùi gà rôti làm cho khán
giả hay các nhà chức trách địa phương phát
giác.
Tuồng hát được mở màn
đúng giờ v́ hôm nay có ông Thiếu Tướng
đến xem hát. Các diễn viên biết có khách quan
trọng nên ai nấy hết sức trổ tài ca diễn.
Duy Bạt (Tám Vân) lại càng háo hức hơn các anh em
diễn viên khác v́ anh ta rất vui khi thấy ḿnh có quyền
“ ăn mặn “ trước mặt các nhà chức trách
sở tại mặc dù họ đă có nhiều lần
nhắc nhở lịnh cấm ăn mặn ở Chợ
Bà.
Hoàng Hậu Mă Nhi Nương Bữu (đào
Tương Lai) mắng quận công Gia Lữ Tế( kép
Văn Lâu) vô lễ khi ông tỏ t́nh với nàng, xong Hoàng
Hậu bỏ ra về không một lời từ giả.
Gia Lữ Tế hét lên, thề sẽ rửa nhục
nầy th́ đèn tắt để chuyển qua cảnh
hầm đá bí mật của quận công Gia Lữ Tế,
nơi âm mưu hăm hại hoàng hậu.
Trong bóng tối dầy đặt, các anh dàn
cảnh đổi phông “ hầm đá “, có ḷ sưởi
lớn, vách ḷ sưởi ăn thông vô hậu trường
sân khấu để Duy Bạt Tám Vân từ trong ḷ
sưởi ra như đă chui qua ống khói của ḷ
sưởi để xuống pḥng riêng của Gia Lữ
Tế. Trên bàn, anh Gia đă để sẳn nửa chai
rượu chát đỏ và một cái dĩa đựng
hai cái đùi gà rôti.
Sân khấu sáng đèn, Duy Bạt (Tám Vân)
dậm chân một cái rầm thật lớn, bụi đen
trong ḷ sưởi bay ra mờ mịt làm như Duy Bạt
từ trên lỗ thông hơi của ḷ sưởi té
xuống, Duy Bạt từ ḷ sưởi bước ra,
mặt mày lem luốt. Anh ta phủi bụi than trên áo
quần, mặt mày Duy Bạt c̣n dính bụi than đen
từng đốm. Duy Bạt quan sát chung quanh hầm bí
mật rồi bật cười khan:” Quận Công xây cái hầm bí mật nầy để
bàn bạc những âm mưu đen tối nên ngơ ra ngơ vô
buộc ḿnh phải chui từ lổ thông hơi của cái
ḷ sưởi xuống. Nếu ông ta đốt lửa, ḿnh
tọt xuống đây th́ nhất định sẽ
trở thành con heo quay ngay.”
Nói xong, Duy Bạt (Tám Vân) nghễnh mũi đánh hơi,
ngửi thấy có mùi rượu thịt:” Hà…Hà…Có rượu, có thịt! Phải tận
hưởng ngay, kẻo uổng phí của trời!”
Tám Vân Duy Bạt chụp chai rượu,
mở nút, ngậm nguyên chai, tu một hơi dài, khè một
tiếng khoan khoái, đặt chai rượu xuống bàn,
hai tay chụp lấy hai cái đùi gà rôti, đưa lên
miệng cắn nhai ngấu nghiến…
Anh em diễn viên và dàn cảnh đứng
trong cánh gà, nh́n Tám Vân ăn đùi gà ở giữa sân
khấu thấy mà phát thèm, nhưng Tám Vân bổng la thét
một tiếng thật lớn rồi quăng hai cái đùi
gà rôti xuống ngay dưới dàn đờn tân nhạc phía
trước sân khấu. Tám Vân vừa la vừa phủi
miệng lia lịa: ”Trời ơi,
đau quá! Cứu tôi… Đau quá!”
Phía dưới dàn nhạc, anh em nhạc
sĩ cũng nhảy lên, tay phủi lia lịa: ”Trời
ơi, kiến lửa…kiến…cắn đau quá…”
Tám Vân bị kiến lửa cắn
lưởi, cắn môi, cắn mặt. Anh ta càng phủi,
kiến lửa càng chui tọt vô cổ áo, cắn ḿnh
mẩy, tay chân. Anh quản lư Tám Kiết la lớn: “ Bỏ màn…Bỏ màn xuống mau…”
Cả khán pḥng ồn ào, lộn xộn. Tám
Kiết kêu dàn nhạc tấu lên nhưng anh em trong dàn nhạc
cũng bận phủi kiến lửa do hai cái đùi gà
của Tám Vân quẳng xuống lúc nảy nên cũng không
chơi nhạc được.
Bỏ màn xuống xong, anh em phụ cởi
bộ y phục quận công của Duy Bạt Tám Vân
để phủi kiến lửa. Chị Hai Nữ (diễn viên tiền phong)
lấy “dầu cù là con cọp“ xức môi, xức mặt cho Tám Vân. Tám Vân
c̣n lè lưởi phun phèo phèo v́ kiến lửa cắn
lưởi đau quá.
V́ xức dầu cù là trên môi nhiều quá,
phần th́ bị kiến lửa cắn nên mặt, môi
của Tám Vân sưng tù vù, không thể tiếp tực hát
được nửa.
Người mua dàn hát vô nói: ”Quan
lớn hỏi tại sao không hát?”
Tám Kiết bước ra trước màn,
cầm micro nói:” Bẩm Quan
lớn, kép Tám Vân, người đóng vai Duy Bạt bị…(nói
đến đây anh nhớ lịnh cấm không cho ăn
thịt, sợ nói kiến lửa trên đùi gà cắn Tám
Vân th́ đoàn hát bị phạt v́ dám ăn mặn) Tám
Kiết bèn nói trớ:” Dạ,
kép Tám Vân bị quỷ ám nên xưng mặt xưng môi không
thể hát được nửa!”
Không giải thích th́ c̣n đỡ, nhưng
giải thích bắng cách nói là bị “Quỷ Ám“ Tám Vân nên anh
Tám Kiết bị cảnh sát tới bắt c̣ng tay. Họ
nói: ”Đây là Thánh Địa,
đất của Thầy, Đất Phật” Quỷ
ở đâu dám tới đây? Anh muốn xuyên tạc cái ǵ
mà dám nói có Quỷ ở đất nầy? Toàn pḥng thêm
ồn ào, nhốn nháo, bàn tán…
Anh em trong đoàn hát hoảng sợ. Nếu
anh Tám Kiết quản lư bị bắt, bị ghép tội
nói xấu vùng Đất Thiêng Liêng của Đức Thầy
th́ gánh hát phen này có thể bị ră gánh. Chị Hai Nữ
đẩy tôi ra: ”Chú Ba, Chú Ba ra nói đi!”
Tôi bị xô ra sân khấu, chưa biết
nói ǵ, thấy ông khán giả “Thiếu Tướng Năm
Lửa” ngồi trên cái bụt cao giữa khán pḥng, tôi
bỗng nẩy ư nói “nịnh” ông ta vài câu rồi kiếm
cớ gở tội cho Tám Kiết. Tôi nói: ”Bẩm Quan
Lớn, xin Quan Lớn thông cảm mà hỉ xă cho lỗi
lầm của Ban hát chúng tôi. Lần đầu tiên, Ban hát
chúng tôi có được một vị khán giả là quan
lớn, vừa cao sang danh vọng, vừa là người
biết thưởng thức nghệ thuật nên chúng tôi
không dám hát mà nhận lớp tuồng để mang tội
với quan lớn.
Nguyên
trong tuồng có cảnh Duy Bạt ăn đùi gà, v́ đây
là cái gút tuồng để cho Gia Lữ Tế buộc Duy
Bạt phải theo âm mưu của ông ta mà hại Hoàng
Hậu. Nếu bỏ lớp ăn đùi gà th́ là nhận
lớp tuồng có lỗi với khán giả… mà
ở nơi Thánh Địa th́ chúng tôi cũng trường
chay. Có cái đùi gà là v́ lúc hát bên rạp Minh Châu Cần
Thơ c̣n lại, anh dàn cảnh lấy cất trong giỏ
xách, để hơ hơng nên bị kiến bu. Nếu bỏ
th́ không có đồ để hát, lúc nảy tắt đèn
đổi cảnh, anh ta sơ xuất không thấy là có
kiến bu trên đùi gà nên mới xảy ra cớ sự.
Chúng
tôi nghĩ đây cũng là sự trừng phạt của
Đức Thầy, đoàn hát đến Thánh Địa
th́ phải tuân thủ mọi quy định, nếu có khó
khăn th́ phải xin thỉnh ư trước của Quan
Lớn. Quan Lớn dạy sao, làm vậy th́ đâu có
chuyện xảy ra. Xin Quan Lớn thông cảm mà hỉ xă
cho.”
Quan lớn gật đầu, nói:” Được ! Thằng
nầy nói thật thà… Quan Lớn tha cho. Bây kiếm
thằng khác hát thay cho cái thằng bị kiến cắn…
Hát tiếp cho Quan Lớn coi!…”
Tôi mừng quá, xá lia…: ”Dạ, cám
ơn Quan Lớn! Cám ơn Quan Lớn!...”
Anh Tám Kiết được tha ra, thoát
khỏi cái c̣ng tay số tám, anh vô hậu trường nói
nhỏ với tôi: ”Anh mau tới
bàn thờ Tổ, thấp nhang cám ơn Tổ nghiệp
đi. Hồi nảy tụi tui van vái cho Tổ nghiệp
phù hộ cho anh ăn nói đàng hoàng, đừng có lở
lời phạm huư mà mang cái
c̣ng số tám như tôi.”
-Phạm húy là sao? Tôi không hiểu!
-Tôi sợ anh nói kiến
lửa cắn Tám Vân. Anh phạm huư nói đến tên
của ông Tướng Năm Lửa th́ tôi với anh
chắc chắn là sẽ bỏ xác lại ở xứ này rồi.”
Chị Hai Nữ cũng
đốt ba cây nhang, đưa tôi:” Chú Ba, chú lại thắp nhang lạy Tổ nghiệp
đi. Tôi van vái quá trời, nên ông Tổ độ cho chú nói
xiêu ḷng ông Tướng..” Rồi chị nói nhỏ cho tôi
nghe như sợ có tai vách mạch rừng: ”Hồi nảy
tôi sợ chú nói kiến
lửa cắn mặt cắn môi chú Tám Vân. Ông Năm Lửa ngồi coi hát
mà chú nói kiến lửa
cắn Tám Vân th́ chú tiêu tùng rồi..”
Tôi nghe nói mà rùn ḿnh, rởn óc. Đúng là
Tổ nghiệp độ cho tôi, nếu không th́ “ Thần
Khẩu Hại Xác Phàm” rồi. Tôi nói kiến lửa bu
lại cắn Tám Vân th́ mồ tổ tôi cũng chết.
Văn hát, chúng tôi rất buồn, thấm thía
nghĩ đến cái thân của người nghệ sĩ
đi hát trong thời buỗi có chiến tranh, vùng nào có lănh
chúa nấy, cái mạng của người dân rẽ như
bèo. Tám Vân, Tám Kiết và Nguyễn Phương ngồi phía
sau rạp hát, nh́n ḍng sông Hậu Giang chảy lờ
đờ… Nước
lớn đầy, mặt sông mênh mông… Bên kia sông là Cần Thơ, ở đó
như ở quê nhà… Bên nầy sông là Cái Vồn, mà sao cảm
thấy như lạc lơng ở một cái nước nào xa
xôi dịu vợi với những luật lệ khác, con
người cũng có một lối sống khác…
Tám Vân bỗng nhớ mấy vần thơ
Hoàng Hạc Lâu của thi sĩ Thôi Hạo đời
Đường, anh ngâm nho nhỏ:
“Nhật
mộ hương quan hà xứ thị?
“Yên Ba giang thượng sử
nhân sầu!”
Tôi tiếp lời anh:
”Quê hương khuất bóng
hoàng hôn,
Trên sông khói sóng cho buồn ḷng
ai!”
Đêm
đó cả ba chúng tôi ngồi bên ḍng sông quê hương,
nh́n lượng sóng nhấp nhô nhẹ đưa dề
lục b́nh bập bềnh trôi trôi giữa ḍng, cả ba
chúng tôi cứ ngở ḿnh lạc lỏng ở xứ
lạ quê người, buồn không kể xiết!.
x x x
Bây
giờ th́ anh Tám Kiết đă cởi hạc bay xa, anh Tám
Vân cũng bám theo đuôi con cá chép của ông Táo để
bay về trời, chỉ c̣n lại lăo già Nguyễn
Phương nhớ bạn cũ, không biết tâm sự
với ai, kể cho ai nghe những chuyện vui buồn mà
ḿnh đă sống với hai bạn mấy mươi
năm trước …
Buồn
quá! Nhớ quá! bèn lấy một cái ly, đựng gạo
thay cho lư hương, thắp ba cây nhang, van vái
hương hồn của hai anh Tám Kiết và Tám Vân về
uống ba chung la ve nhỏ với ḿnh… tôi uồng la ve
nhớ bạn xưa mà tưởng như nuốt nước
mắt vào ḷng.
Lại
nhớ nghệ sĩ Tám Vân.
Montréal,
ngày Tết 2009.