TỰA
(Cho
“T́nh Nghĩa Giáo Khoa Thư”)
Phạm Cao
Dương
Tôi có dịp đọc và chú
trọng tới loạt bài của Trần Văn Chi, ngay
từ khi những bài này được đăng trên
nhật báo Người Việt, xuất bản ở
Quận Cam thuộc Tiểu Bang California, Hoa Kỳ vào
năm 2004.
Những bài này lấy cảm
hứng từ những bài học rút từ một bộ
sách rất phổ thông trong giới trẻ học
đường Việt Nam của một thời rất
xa xưa, bộ Quốc Văn Giáo Khoa Thư của các ông
Trần Trọng Kim, Nguyễn Văn Ngọc, Đặng
Đ́nh Phúc và Đỗ Thận. Chú trọng không phải v́
giá trị thuần túy t́nh cảm và văn chương
của những bài này mà c̣n v́ giá trị văn hóa, giáo
dục, đồng thời cũng v́ tác giả đă
từng theo học tại trường Đại Học
Sư Phạm Saigon thời trước năm 1975, nơi
tôi giảng dạy trước khi di tản sang Mỹ.
Trước Trần Văn Chi,
nhà văn Sơn Nam, thời trước năm 1975, trong
tập truyện Hương Rừng Cà Mau, đă gửi
tới độc giả của ông một truyện ngắn
với cùng một nhan đề T́nh Nghĩa Giáo Khoa
Thư.
Hai tác phẩm trước sau
cùng chung một nguồn cảm hứng, mang chung một nhan
đề, nhưng bản chất khác nhau, phản ảnh
một sự lựa chọn có suy tính kỹ càng và sự
tiếp nối một truyền thống tuy không xa với
người đọc là bao nhưng đă phai nhạt
rất nhiều và dường như càng ngày càng trở
thành một hoài niệm.
Quốc Văn Giáo khoa Thư trong
một thời gian rất dài cũng được dùng làm
tài liệu giảng dạy trong các học đường
của một nước Việt Nam độc lập.
Những bài học ngắn, gọn, trong sáng, đầy
ắp t́nh ngườiø, đầy ắp h́nh ảnh
của một quê hương Việt Nam thanh b́nh, hiền
lành, dù cho là bị ngoại nhân đô hộ, trước
khi bị hận thù và chiến tranh tàn phá, trích từ
những tác phẩm giáo khoa này đă được dùng làm
những bài chính tả và những bài dịch, vừa
đủ cho một bài học hay một giờ học.
Đi xa hơn nữa,
để giúp cho những người muốn tự
học tiếng Pháp rồi sau này học tiếng Anh,
người ta đă trích dịch rất nhiều
để in thành sách. Hoàng Văn Lọc đă tuyển
dịch và chú giải 60 bài với nhan đề Quốc
Văn Giáo khoa Thư, Song Ngữ Việt-Anh, Tập I. Nhà
Xuất Bản Xuân Thu ở California cũng xuất bản
một tập dịch Anh-Việt khác... vào năm 2003,
chưa kể những công tŕnh lẻ tẻ khác.
Tác phẩm của Trần
Văn Chi không được viết dưới h́nh
thức truyện ngắn hay bản dịch sang ngoại
ngữ. Được huấn luyện để làm giáo
sư Sử Địa bậc trung
học, với một cái nh́n rộng răi hơn về
lịch sử, coi lịch sử là toàn bộ cuộc
sống trong quá khứ của loài người, của
mọi từng lớp người, không phải chỉ bao
gồm các nhà lănh đạo, các sinh hoạt chính trị,
chiến tranh hay hoà b́nh, lại ít nhiều được
sống ở thời đất nước Việt c̣n
chưa bị những biến cố đau thương
tàn phá, thời con người Việt Nam c̣n chân chất,
hiền lành, thật thà nhận hậu, ông đă viết
T́nh Nghiă Giáo Khoa Thư dưới
một nhăn quan và một nội dung khác.
Tác phẩm của ông vừa có
tính cách hoài niệm, vừa có tính cách giáo khoa nhằm mách
bảo cho người đọc về cuộc sống
hiền lành, đơn giản, dễ thương đó.
Ông viết như một nhu
cầu cho riêng ḿnh nhưng cũng cho những thế
hệ tới, viết ra để tự ḿnh c̣n nhớ
được. Không viết ra th́ sẽ mất, không c̣n t́m
lại được nữa v́ đó là về một
thời đă qua, một thời không c̣n nữa, viết
để đáp ứng và bổ khuyết cho truyện
ngắn của Sơn Nam, viết để làm phong phú
hơn truyện ngắn của Sơn Nam.
Nhận định này giải
thích lối viết của ông. Trần Văn Chi đă
viết lan man, chuyện nọ nối tiếp chuyện
kia, sự kiện này nối tiếp sự kiện khác. Nói
theo ngôn từ thời thượng, ông đă viết theo
lối tản mạn. Khởi đầu là Quốc Văn
Giáo Khoa Thư, sau đó là chú giải, là kể chuyện
đương thời, rồi lan man ra đến tận
hải ngoại.
Người đọc cứ
thế bị dẫn đi xa dần nhưng mục tiêu th́
vẫn vậy, vẫn bài học được
đặt ra từ thời các tác giả của bộ sách
giáo khoa phổ thông nhất, xuất bản lần
đầu tiên vào năm 1923 này mới thoạt ngồi
thảo luận với nhau hay mới ngồi vào bàn
viết.
Người đọc do đó
không hề cảm thấy mệt mỏi, mặc dầu
vốn liếng hiểu biết về những con
người và cuộc sống thời đó của họ
không được là bao. Tất cả những ǵ Trần
Văn Chi viết đều đă diễn ra trên
đất nước Việt Nam chưa tới ba phần
tư thế kỷ trước. Tất cả cho
đến năm 1945 hăy c̣n nguyên vẹn, với Trần
Trọng Kim, người đứng đầu danh sách các
tác giả như là một nhà giáo thuần túy,
được mọi người vô cùng được
quí trọng. Sự quí trọng đó không cần
được nói ra vẫn c̣n nguyên vẹn xuyên qua sự
lựa chọn chung một nhan đề của Sơn Nam
và của Trần Văn Chi, bất chấp thời gian,
bất chấp mọi thách đố của t́nh thế.
Đây là một tác phẩm nên
đọc và đáng đọc, đặc biệt là
đối với những giới trẻ muốn t́m
hiểu vể văn hoá Việt Nam, về cuộc sống
ở Việt Nam trong thời kỳ Pháp thuộc
trước khi những cơn băo chính trị vô cùng
khủng khiếp ào ạt tràn tới.
Tác phẩm này cũng xứng
đáng được để vô các thư viện
của các trường học như là một trong
những sách đọc thêm cho tuổi trẻ tương
lai, một khi nền giáo dục Việt Nam được
cải thiện và phát triển hơn để mỗi
trường đều có một thư viện riêng cho
ḿnh và học sinh được đọc nhiều sách
hơn là một cuốn sách giáo khoa, theo đúng trào lưu
tiến hóa chung của cả nhân loại.
Phạm Cao
Dương