Đồng hành

Tặng Nguyễn Phan Ngọc An

Xuân đó, em rời khung cửa lớp
Vào đời phơi phới tuổi đôi mươi
Đâu đâu cũng rực hồng nguyên đán
Cũng sáng tình người ngát biển khơi.

Tay rắn, lưng thon, chân vững mạnh
Lên đường lòng rộn một niềm tin
Hồn như gương sáng soi lồng lộng
Dáng núi hình sông tươi nét in.

Lòng trắng nuột nà như giấy mới
Đời phô nguyên vẹn sắc tinh anh
Xem thường chật hẹp, khinh ti tiện
Mắt hướng chân trời lộng lẫy xanh.

Cất bước đi trên đường đất nước
Tươi vui trong trẻo mắt như lòng
Hành hương bao lối không nguôi chán
Dào dạt hòa vào mạch cảm thông.

Âu yếm vòng tay ôm cuộc đời
Lộ trình trải rộng khắp nơi nơi
Hát lên bao khúc ca nhân loại
Xoa vết thương đau nhức mọi người.

Ngoảnh lại đồng hành đâu bạn quý?
Hoan ca, ai đó hát cùng em?
Người yêu trở gót, xa biền biệt
Ngại bước xông pha khắp mọi miền.

Ơi, kẻ độc hành đi mải miết
Ngỡ ngàng nhìn lại, cạn mùa xuân
Non thần, biển mộng nào đâu thấy?
Quạnh quẽ sương lam phủ mịt mùng.

Bóng tối đưa chân sa hố thẳm
Tâm tư phai úa nắng thiên đường
Thiên thần sa đọa, hào quang tắt
Cánh trắng xám dần trong gió sương.

Cố gom tiềm lực say thiêm thiếp
Ngẩng mặt soi tìm điểm tựa nương
Đốm lửa đìu hiu khơi cháy sáng
Đun sôi nhiệt huyết, dậy can trường.

Đất trời tịch mịch người chung hướng
Vẫn đẹp niềm tin ta với ta
Đứng dậy, vươn vai đi tới nữa
Gặp mùa xuân mới trải bao la.

Đi tới bỗng tìm ra chính mình
Em, dòng sông sáng nghĩa nguyên trinh,
Không đầu, không cuối, không bờ bến
Vượt khỏi thời gian, vượt tử sinh.