Nhớ đất Tiền Giang

Tặng Phương Triều

Dòng đời dạt sóng, cuốn mây trôi
Đã cạn kho hoan lạc cuối trời
Xếp sách, treo đàn, rồi ném bút
Ngáp dài xua đuổi bóng chiều rơi.

Khép cửa, tiếng cười vỡ tịch liêu
Phương xa nào vọng tiếng chuông chiều?
Chập chờn sống lại thời ươm mộng
Ơi, dải sông hiền, đất mến yêu!

Năm cùng, tháng tận, trạm thời gian
Đánh dấu từng xâu chuỗi mộng tàn
Nhưng ngọn tàn đăng vùng ký ức
Đưa tôi về viếng đất Tiền Giang.

Hồi chuông kim cổ, Vĩnh Tràng ơi!
Chùa đất Mỹ Tho nhạt bóng rồi
Trái mận hồng đào, xuân thiếu nữ
Như bình minh sáng rực lòng người.

Cồn Phụng, Cồn Rồng soi bóng nước
Ai qua Rạch Miễu, nhớ con đò?
Thương hồ bao mảnh đời xuôi nguợc
Thấm mặn ngày xanh dĩa cá kho.

Cá úc, cá duồng còn béo lắm?
Hến cồn có ngọt tộ canh rau?
Vĩnh Long quà tặng chàng thi sĩ
Trái mận da người dòn ngọt sao!

Nước lợ, quê hương loài cá chái
Nồi canh nấu ngót đợi anh về
Ơi, ơ cá chạch kho vàng nghệ
Gợi bóng bao lần một xóm quê!

Yêu sao yêu quá đất Sa Giang!
Bịch bánh phồng tôm gửi tặng chàng
Cô gái Tân Hưng ngồi dệt chiếu
Tâm hồn bảng lảng chợ Trường An.

Từ buổi Quê Nam bừng khói lửa
Giã từ đàn nguyệt, chàng ra đi
Súng thay đàn suốt muời năm lẻ
Vẫy lộng tiền phương bóng quốc kỳ.

Mùa xuân Ất Mão, xuân oan nghiệt
Buông súng, mang đàn, anh lại đi
Bờ bến tự do dù rộng mở
Lòng người lưu lạc quá chai lì.

Thắp đèn soi suốt vùng tâm tưởng
Ngõ ngách đáy lòng ngợp bóng quê
Quá khứ đưa về chuông gióng giã
Giục người tự mở một đường về.

Đời trơ một tảng đen như mực
Đời rách tơi bời những gấm hoa
Ai đã bóc trần bao mộng đẹp
Để chàng ngoắc ngoải bệnh trầm kha?

Những bước thời gian dựng núi rừng
Che mù từng khoảng trống sau lưng
Đêm đêm, đất cũ ngùi quay lại
Chỉ thấy vàng bay lá mịt mùng.

Đây bãi tha ma kẻ lạc đường
Hay là thánh địa kiếp tha hương?
Mảnh hồn phấp phới khăn tang trắng
Đất cũ đâu rồi, điểm tựa nương?