Quê hương

Tặng Phương Triều

Một thuở bình minh, tuổi dịu hiền
Tôi như sống giữa mộng thần tiên
Vườn xanh, ao biếc, ngày thơ ấu
Buộc chặt hồn tôi mảnh đất thiêng.

Tàu chuối, tàu cau phơi bóng mát
Cam sành, chanh giấy rợp bờ mương
Tháng năm, mùa mận, chim xa đến
Say lịm trong xoài chín ngát hương.

Cỏ dại, rau hoang trải khắp vườn
Chén cơm gạo mới ngát quê hương
Nuôi tôi lớn giữa trời thôn dã
Lúa phủ ruộng đồng, bắp rợp nương.

Nhà tôi bên cạnh dòng sông nhỏ
Say ngắm buồm trăng, mộng hải hà
Từ thuở xa nào đồng vọng lại
Từng đêm câu chuyện lũ ma da.

Vây bọc quanh vườn cây dứa gai
Um tùm đan võng sợi dây mây
Cây da rũ bóng ma tiền sử
Đàn quạ kêu đêm, cú rúc dài.

Hàng cây vông đỏ bên bờ rạch
Lớn mạnh cùng ngưòi mến đất quê
Sáng rực đầy cành hoa nở rộ
Cùng chim tu hú báo xuân về.

Yêu quá, cây sao cạnh bến đò!
Nhớ ơi cô gái tóc thơm tho!
Sang sông bao kẻ còn lưu luyến
Theo nhịp chèo đưa ngát giọng hò.

Êm ái làm sao trưa tĩnh mịch!
Hòa theo nhịp võng điệu ca dao
Em thơ thiếp giữa lời ru mẹ
Tắm mát hồn dân tộc thuở nào.

Ơi, câu Vọng Cổ anh hàng xóm!
Văng vẳng đêm khuya điệu trữ tình
Cô gái nhà bên thêm thổn thức
Nhìn trăng rung động cặp mi xinh.

Tháng sáu em về ăn ốc gạo
Nấu canh có hến rải chân cồn
Cũng vừa tháng bảy bầy le, nhạn
Bỏ bãi phù sa đi viễn phương.

Tháng chạp, lúa thơm vừa kết gié
Khắp cây vú sữa, trái căng tròn
Em về lặt lá cành mai cỗi
Là lúc rau cần điểm tượt non.

Thời buổi thanh bình sao ngắn ngủi
Giữa cơn nội chiến bỏ quê nhà
Người đi thành bóng chim tăm cá
Trong chuyện vu vơ các cụ già.

Những bước đi hoang dẫu đã chồn
Chưa dừng trước ngưỡng cửa hoàng hôn
Theo oan hồn những đêm mưa bão
Lẽo đẽo tìm về nẻo tịch thôn.

Ai biết đường đời chia vạn nhánh
Nhánh nào cũng đẩy bước tha hương
Oan khiên mở nhánh trong giờ chót
Tháo chạy lên tàu ra đại dương.

Người con đất mẹ thành thi sĩ
Từ lúc lục bình trôi bốn phương
Thơ có trăm đường, trăm ngả rẽ
Thổ ngơi bền vững một yêu thương.

Quê ấy dẫu xây trăm ngục thất
Nghìn lăng miếu hoặc vạn am mây
Đất còn thấm thịt xương tiên tổ
Châm bón hoa mầu, đẹp cỏ cây.

Nuôi vững niềm tin ngày trở lại
Dẫu tàn thân thế, nát văn chương
Nên trong đợt khói nhang chiêu niệm
Sáng mãi hồn quê, bóng ruộng vườn.