Đẹp Hậu Giang

Hậu-giang ơi! Hậu-giang!
Đây là khúc ruột của miền Nam
Nằm trong lòng đất, trong lòng nước...
Đất của miền Tây, nước Hậu-giang.

Hậu-giang ơi! Hậu-giang!
Con sông yêu quý của miền Nam,
Đây dòng nước bạc dài rung cảm,
Khói sương vương vương dáng xóm làng.

Nơi đây dân sống no lành lắm,
Với đất miền Tây, nước Hậu-giang,
Với trái Cần-thơ, rau Bảy núi,
Với khô Rạch-giá, lúa miền Nam.

Muối Bặc-liêu mặn tình biển cả,
Tiêu Hà-tiên nồng ý quê hương;
Thơm tho khói thuốc mùi Cao-lãnh,
Cá cháy bùi ngon: vị Sóc-trăng.

Gạo “móng chim” thơm mùi rạ ngọt,
Nấu nồi Hòn đất, lò Hòn me;
Chụm than đượm lửa Cà-mau ấy...
Chan chứa bao tình, ôi xứ quê...

Tàu “mật cật”, em chầm nón lá,
Anh đội đầu che nắng che sương;
Khi cày khi cấy khi phăng lưới,
Anh nhớ mối tình gái Hậu-giang.

Năm nào thiếu áo không mùng ngủ,
Nhớ đến bàn tay gái Thất-sơn,
Len lỏi nhổ bàng đương đệm nóp,
Mặc cho tiếng súng vọng bên đồn...

Qua mùa nước nổi vùng Châu-đốc,
Nhớ lá Cà-mau, nhớ lóng tre,
Nhớ choại U-minh, tràm Cán gáo
Nhà bè mới ấm lửa đèn khuya

Hòn tre Phú-quốc dù xa bãi
Vẫn nhớ phù sa, mảnh đất liền,
Nước biển người ơi là máu đất,
Máu nào mà chẳng trở về tim!...

Nếu thiếu bóng dừa soi bóng nước,
Thiếu bông lúa trổ, búp măng tre;
Biển không nổi sóng, rừng không gió...
Ta thiếu trong hồn nét đẹp quê.

Nếu cô thương nữ ngưng câu hát,
Cô gái thương hồ bặt tiếng ca;
Biển sẽ trầm tư, sông sẽ khóc...
Hồn quê chìm lặng giữa tha ma.

Đã mấy mùa thu mờ khói lửa,
Hậu-giang trầm mặc giữa câu kinh;
Mùi nhang huyền ảo mờ sương khói,
Chuông vọng niềm đau khóc thái bình

Bao gót giày đinh nhẫm luống cày,
Đất này nhức nhối bởi chông gai...
Bấy nhiêu nấm mộ, bao nhiêu máu!
Lòng đất lòng người chung đắng cay...

Mười năm giông tố vừa tươi sáng...
Máu mới ngừng rơi, lại chứa chan...
Sông mới vừa êm, trời nổi gió...
Đoàn viên chưa hưởng, lại ly tan.

Trở lại xóm dừa, mùa lửa loạn.
Ngồi trên bến cũ, đêm không trăng.
Khêu đèn tôi thấy trong dòng nước,
Có máu miền Nam, máu Hậu-giang.

Nước chảy một dòng ra biển cả,
Vẫn mang tình nước Cửu-long giang.
Nguồn ơi! dù nước xa nguồn nước,
Nước vẫn nhớ nguồn: nước Việt-Nam.

Bao giờ cho nước thôi pha máu!...
Nước đục rồi trong: nước Cửu-long...
Khói sóng vươn lên mờ khói súng...
Hậu-giang mới đẹp cả lòng sông...