Văn tế nạn nhân vụ sập cầu Cần Thơ ngày 26-9-2007



Mắng nghe,

Thời hiện đại xây cầu mở cảng, nối Đông Tây làm một cõi quê chung;
Buổi văn minh đắp đập ngăn dòng, biến Nam Bắc thành dăm vùng phố rộng.
Ấu cũng chỉ chuyện thường;
Cớ can chi mạng sống.
Ai hay!

Bao ước mơ dồn đã thâm trầm;
Một tai hoạ hoá ra bi thống!
Cầu Cần Thơ oai hùng vươn bóng dáng, tưởng năm châu nổi tiếng, chưa thành hình bỗng chốc sập vài;
Dân Lục Tỉnh khoắc khoải nén trông chờ, mơ một thuở thoả lòng, thấy dang dở mà đành thất bóng.
Sông Cửu Long triều dậy, tim xót xa, công của hoá ra tro;
Bến Ninh Kiều sóng im, dạ chua chát, vật người chìm dưới móng.

Dẫu biết rằng,

Kỹ sư Nhật Bản, nào mấy ai dám tiếng chê bai;
Công nghệ Phù Tang, chắc lắm kẻ đầy niềm kỳ vọng.
Công trình thiết kế, bao chuyên gia ngày đen đêm trắng, suy lại nghĩ đi;
Kế hoạch duyệt phê, nhiều quan chức tháng ngắn tuần dài, trở lên trăn xuống.
Trăm thứ máy, máy tính, máy đo, máy dò, máy thử, lo chi mà không đủ khả năng;
Vạn nguồn tiền, tiền dân, tiền nước, tiền mượn, tiền vay, e gì nữa có dư chủ động.
Việc việc bàn xong;
Người người đứng ngóng.
Đám dân cày được phen ngồi cẩu, bỏ vườn, bỏ ruộng, tay búa bay, vui kiếp công nhân;
Bọn phu phen có dịp leo giàn, ném gióng, ném đòn, mắt nheo ngắm, trổ tài xây dựng.
Theo tiến độ, cầu phăng phăng tới, vẫy gọi bờ ngang;
Đúng qui trình, thợ vội vội xây, đóng thêm cọc đứng.
Những ngỡ là cường quốc vinh dân;
Đâu tưởng được thiệt thân tổn mạng.
Bao can khuyên viết xuống, bên thi công, bên quản đốc sao chẳng chút quan tâm;
Mấy khuyến cáo gởi lên, ban tư vấn, ban điều nghiên đã có lời báo động.
Nay việc xảy ra rồi
Dẫu lòng đau ích phỏng!

Se sắt nhớ như in.

Sắt thép bỗng ầm ầm đổ xuống, y sao mưa sấm nổ trời cao;
Dầm xà sao rắc rắc gãy đôi, giống hệt sợi thừng thiêu lửa nóng.
Gạch bay đá chạy, bê-tông rơi như núi sập đồi tan;
Thầy rớt trò rơi, ê-kíp loạn tựa bê tuôn nghé sổng.
Kẻ chạy kịp, đầu u trán xước, tay máu đầm đìa;
Người đi lâu, hồn lạc phách xiêu, cẳng xương lủng lẳng.
Tiếng rên cứu ai mô thảm thiết, dưới sàn, dưới đá, nhìn quanh sao mù mịt bốn bề;
Lời trối trăn đâu rõ nghẹn ngào, trong nước, trong bùn, nghe cố cũng hù hờ tám hướng.
Xe cứu thương, xe lội nước hun đuôi nhau, kéo tới chốn hiện trường;
Dân thông tấn, dân phóng viên xốc áo lại, tìm về nơi oan chướng.
Đài báo đưa tin từng phút, tim dập dồn, tai ngơ ngác, dân ngó như gà phỏng nước sôi;
Băng phim truyền ảnh mỗi giờ, mắt hoa loá, óc rối ren, chủ trông tợ kiến bò chảo nóng.
Suốt mấy tuần truy tìm ráo riết, lính bộ thợ hầm đào sục sục, hi vọng đen đen tựa đêm đen;
Bao chục người nằm chết tanh tao, con thơ vợ dại khóc hù hù, khăn tang trắng trắng như tay trắng.

Ôi thôi!

Lợi mấy thở than!
Hay gì cẳn rẳn!
Âu số phận đến hồi đen đủi, ngày tứ ly xui có tai bay;
Hay khúc đời gặp dịp tan tành, giờ hoàng đạo lại không ngõ sống.
Sống mà nghèo quá khổ, sớm lo tối lắng, vậy là thôi cơm áo dày vò;
Chết như thế cũng xong, tháng nợ năm nần, kể như thoát bạc tiền trói tróng.
Trăm vạn việc xót thay người ở lại: quả phụ cô nhi;
Một hai nguyền chúc cho kẻ ra đi: lai sinh tân mộng.
Thế giới há trăm cõi đều Cực Lạc, đành bạn đây mả hẹp mồ con;
Trần gian hề một giấc tựa Nam Kha, mặc ai đó lầu cao cửa rộng.
Thôi đừng xét dài dòng lỗi phải, luật quả nhân báo ứng sẽ rành;
Hãy chăm cầu thanh thản tâm thân, lòng hỉ xả từ bi mới trọng.
Hoàng thiên hữu nhãn, người thiện lương ắt quả phúc vợi vời;
Thiện ác đáo đầu, lũ lường láo thì lưới trời lồng lộng.

Nay,

Bát nhang chén nước, rưới dâng người bị nạn, cấp cấp vãng sanh;
Mảnh giấy câu văn, viết điếu bạn dân nghèo, trùng trùng hảo vọng.

Hỡi ơi,

Hồn có hiển linh
Xin về thượng hưởng!